“Anh trai, ngươi thay đổi rồi, chỉ lo nói chuyện với phụ nữ, không thèm đợi

ta...”

Con bé đang bò từ trái sang phải trên bức tường và trần nhà trong hành lang,

trông vô cùng nghịch ngợm, giọng nói của nó còn hơi hằn học.

Lục Tân chỉ vào tai nghe và làm động tác “suỵt” trên môi.

“Hừ, ngươi còn giả bộ không nhìn thấy ta, ta sẽ mặc kệ ngươi luôn...”

Con bé càng tức giận hơn, miệng ngậm gấu bông, giọng nói rất mơ hồ, nhưng lộ

rõ sự tức giận.

Nó quay đầu và chuẩn bị bò về một hướng khác của hành lang.

Lục Tân vội vàng duỗi tay ra, kéo nó xuống khỏi bức tường, ôm nó vào lòng rồi

tiếp tục lên lầu.

“Sao ngươi dừng lại lâu như vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”

Câu hỏi có phần lo lắng của Hàn Băng truyền đến từ kênh trò chuyện.

“Không có, ta chỉ đang chuẩn bị thôi!”

Lục Tân vừa nói chuyện, một cánh tay ôm lấy em gái, tay kia thì lấy ra một nắm

kẹo từ trong túi, mỗi viên đều là loại con bé thích nhất. Đó là loại kẹo màu

đen, ngọt đến không chịu nổi. Lúc này con bé mới vui vẻ đưa hai tay ra để cầm

lấy.

Hắn tiếp tục lên lầu, lầu bảy, lầu tám, lầu chín.

Quả thực, đúng như những gì mà đội điều tra của Trình Huy đã nói, khi đến đây,

cảm giác sợ hãi đó dâng trào đến mức không thể tưởng tượng nổi, gần như kinh

khủng đến mức khiến trái tim cũng bắt đầu muốn ngừng đập. Tất cả máu đều dồn

về não một cách ồ ạt, chèn ép trong từng mạch máu. Vì vậy, rất dễ khiến con

người xuất hiện cảm giác không thể suy nghĩ, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng...

Nhưng đến lúc này, Lục Tân vẫn tỏ ra rất thong dong, bước chân của hắn không

hề hỗn loạn.

Loại kinh dị này vẫn yếu hơn rất nhiều lần so với cảm giác khi hắn gặp người

nhà của mình lần đầu tiên.

“Ta đã lên đến tầng mười. Cảm giác sợ hãi ở đây đã trở nên cực kỳ mãnh liệt.

Ta sẽ lên tầng mười một xem thử. Có thể chắc chắn bầu không khí sợ hãi ở tầng

mười một yếu hơn một chút so với ở tầng mười. Vì vậy, có thể kết luận rằng

nguồn ô nhiễm được giấu ở tầng mười. Bây giờ ta sẽ bước về phía trước và cảm

nhận từng chút một để xác định nguồn ô nhiễm cụ thể rốt cuộc nằm ở căn phòng

nào... Ta đã tìm thấy rồi!”

Lục Tân vừa nói chuyện vừa đi vào hành lang và nhanh chóng dừng lại trước một

cánh cửa.

Đó là một cánh cửa có hàng rào sắt đang đóng chặt, không có bất kỳ tia sáng

nào chiếu ra từ khe cửa.

Đứng trước cánh cửa này, có thể cảm nhận rõ ràng loại cảm giác khiến cho người

ta sợ hãi đến cực điểm đó chính là được tỏa ra từ bên trong. Rõ ràng chỉ là

một cánh cửa bình thường, lại như đang đứng ở cánh cửa địa ngục. Không ai có

thể biết được, sau khi cánh cửa này được mở ra, bên trong sẽ có thứ kinh khủng

gì đột nhiên nhào ra, hay nói cách khác, sẽ có một nỗi sợ hãi mạnh mẽ trực

tiếp nuốt chửng lấy mình.

Đến lúc này, Hàn Băng cũng không thể đưa ra bất kỳ đề nghị nào nữa, chỉ nói

khẽ: “Ngươi phải cẩn thận đấy!”

“Uhm!”

Lục Tân đáp lời, chậm rãi tới gần cánh cửa, dường như hắn đang suy nghĩ nên mở

khóa cánh cửa này như thế nào.

Em gái giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn và tuột xuống đất. Con bé

vừa ăn kẹo vừa nghiêng đầu nhìn cánh cửa sắt.

Sau đó nó đột nhiên đưa tay ra nắm lấy, “cách” một tiếng, khóa cửa trực tiếp

bị xé toạc ra.

Lục Tân quay đầu lại liếc nhìn con bé, con bé nhìn lại hắn như không có chuyện

gì xảy ra.

Thế là, Lục Tân lặng lẽ mỉm cười và bật một ngón tay cái về phía nó.

Cánh cửa bị đẩy ra, bên trong tối mịt, không chút ánh sáng.

Chỉ có ánh sáng lờ mờ nơi tấm rèm đang mở từ bên ngoài chiếu vào, vừa yên tĩnh

vừa kì dị.

Cảm giác sợ hãi không thể giải thích được bao trùm khắp căn phòng. Dường như

mỗi một tấc đều có một hơi lạnh đáng sợ quét qua khiến cho người ta dựng tóc

gáy. Cái lạnh đó không phải do nhiệt độ, mà nó giống như cảm giác sợ hãi như

là giữa mùa hè oi bức, toàn thân mướt mồ hôi, nhưng cả người vẫn sởn gai ốc,

phải ôm đầu nằm trên mặt đất chịu đựng sự giày vò mà không dám kêu lên một

tiếng.

Lục Tân chậm rãi đi lại trong căn nhà này. Căn nhà này có một phòng khách và

hai phòng ngủ, trần nhà hơi thấp, có ti vi và ghế sô pha, bàn ăn, tất cả đều

được dọn dẹp sạch sẽ, diện tích không nhỏ. Vì vậy, căn nhà có vẻ hơi trống

trải và vắng vẻ.

“Chung cư không bị mất điện, ngươi có thể bật đèn lên!”

Trong kênh trò chuyện, giọng nói của Hàn Băng nhẹ nhàng vang lên nhắc nhở Lục

Tân.

Lục Tân gật đầu, hắn vốn định mò mẫm tìm công tắc đèn, nhưng sau lại rút tay

lại.

“Để ta xem thử.”

Hắn thấp giọng trả lời Hàn Băng, rồi chậm rãi đi quanh căn nhà này, em gái đi

theo phía sau hắn.

Phòng khách trống không, không có bất kỳ thứ gì.

Trong căn phòng ngủ thứ nhất mà Lục Tân vừa mở ra, nhiều thứ linh tinh chất

thành đống, cũng không có thứ gì kỳ lạ.

Thế là, Lục Tân từ từ nắm chặt khóa cửa của căn phòng ngủ thứ hai, rồi chậm

rãi vặn.

Một tiếng cạch nhẹ vang lên, cánh cửa bị đẩy vào bên trong.

---

NHN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): ĐỆ NHẤT DANH SÁCH TOP 1 QIDIAN - PHẦN 2, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....

 

0.63116 sec| 2428.148 kb